HomeBlog

avatar

Hieu Hoang

Software Enginner, Product

Nửa đêm thèm chuyện cũ

11 July, 2018 - 5 min read

"Mọi việc vẫn ổn?" "Ổn" "Quê nhà thế nào?" "Vẫn ăn trộm" "Không khá hơn?" "Từ dạo ấy đến nay chỉ tệ hơn" "Có sự kiện gì nổi bật chăng?"

Người ta nói loài voi không bao giờ quên. Dù có trải qua bao nhiêu năm, một con voi cũng sẽ tìm được đường về để nằm chết bên một bến sông cũ. Dù có bị vứt đi đâu, con chó cũng tìm được đường về nhà chủ cũ. Dù có bay đến đâu, con ong cũng quay về tổ cũ. Nhưng con người thì hay quên. Rất hay quên.

Tôi đã quên bao nhiêu thứ trên đời? Tôi không biết . Gương mặt cô bé con chú thợ cắt tóc chơi với tôi mấy năm mẫu giáo, giờ trong kí ức chỉ còn là vệt lờ mờ. Chỉ nhớ mang máng rằng ông chú tên Thỉ, cô bé tên Trang, mặt nhỏ con, hay mặc áo vàng đi quanh xóm. Chú là một thợ cắt tóc có tiếng tăm trong xóm. À quên, hồi nhỏ tôi hơi bị “biến thái”, bị cô phạt phải quỳ gối vào gai vỏ quả mít suốt vì những trò chơi ngu.

Trước nhà tôi lúc đó có một cây trứng cá, một ổi, một cao, một thấp, mọc cạnh hàng rào. Hàng rào là rặng chuối sứ quấn đầy dây leo. Gần hồ bên kia dãy chuối có 1 lùm cây cọ xanh um, nhưng cứ mùa nắng là nó đi mất vì đàn vịt lúc nào cũng chờ đến lúc để nghỉ trưa. Có lần tôi ra đồng, tìm được một quả trứng cút mềm, bây giờ thì tôi mới biết là do con chim cút ăn thiếu canxi, nhưng lúc ấy tôi lạ lắm, tôi cầm quả trứng khoe quanh nhà, quanh xóm. Từ đó đến nay tôi chưa bao giờ tự tay vạt cánh đồng để tìm được cái tổ trứng cút đấy nữa, cũng có thể ở nơi khác người ta gọi nó bằng một cái tên nào khác.

Năm tôi lên lớp hai thì lùm cây nhọ nồi này bị nhổ đi để trồng cột điện. Từ đó đến nay tôi chưa thấy lại cây nhọ nồi bao giờ, cũng có thể ở nơi khác người ta gọi nó bằng một cái tên nào đó khác. Cây ngải trắng ngày trước mẹ tôi vẫn nấu chè thì có khá hơn, sau này tôi biết nó tên thật là cây hoàng tinh. Mà cũng không chắc nó là cây hoàng tinh, tôi ăn một li chè hoàng tinh mà bỏ dở nửa chừng, trong khi chè ngải ngày xưa tôi ăn cũng được ba bát. Mấy cây ngải mọc ở góc vườn, gần ụ rơm. Mỗi lần tới mùa mưa, tôi lại hái quả lêkima nhét vào ụ rơm, ủ cho chín. Quả lêkima nhiều bột, vàng rực, nhìn thì ngon, nhưng ăn dở. Quả vú sữa cũng dở. Thật ra là do tôi kén ăn. Hồi nhỏ tôi chỉ thèm ăn kem. Người ta chở bỏ kem trong thùng xốp, buộc một bên xe đạp, đạp quanh làng, rao “Kem đây, kem đậu, kem cam đây.” Tôi không có tiền, thèm quá, đứng trong nhà gọi “Kem!” Người ta đạp xe vào sân, tôi sợ quá chui xuống gầm giường trốn, mạng nhện phủ đầy đầu cổ. Cứ đem 1 bao lông vịt ra thì sẽ nhận lại được vài que kem, thậm chí là nhiều.

Nhưng tôi kể tất cả những chuyện ngớ ngẩn này để làm gì? Tôi cũng không biết. Tôi chỉ muốn viết ra. Có thể có ai đó muốn đọc, ai đó muốn nghe. Tôi không biết.

Bạn ạ, ngày xửa ngày xưa của chúng ta, toàn những ngày vui. Những ngày đi bắt chuồn chuồn nuôi tắc kè. À khoan, quanh nhà tôi nhiều tắc kè lắm. Tất nhiên là nhà nào nhiều cây cũng sẽ có. Nhưng có một con mà tôi gặp khi đi bộ trên cái đường đất đỏ cứ sụt lún mỗi lần mưa về. Nó là một con tắc kè rất chi là bình thường, lấp ló ở dưới gốc cây tường vi, giương mắt lên nhìn tôi. Thấy tôi tới gần, nó co rúm người lại, giật lùi vào đống lá khô và biến mất. Vậy thôi, một con tắc kè mà tôi gặp trong bụi chuối, từ mấy năm trước. Nhưng bây giờ đến nay, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ: Mỗi ngày trôi qua, tôi lại đi trên bao nhiêu con đường mới, tôi sẽ gặp thêm bao nhiêu con người mới, bao nhiêu điều mới, và sẽ đến một lúc nào đó tôi sẽ quên là tôi đã từng gặp một con tắc kè, quên đi cái trứng cút, và có thể con tắc kè ấy vẫn còn ở đâu đó dưới một gốc cây tường vi nào đó ở vườn nhà tôi. Cũng như cái cây nhọ nồi bị nhổ đi khi chơi trốn tìm mà cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra lại, hay như mấy trái gáo trước nhà, hay cuốn Đô-rê-mon thời thơ ấu có cái binh đoàn rô bốt mà tôi quên mất tên, hay những quả lê-ki-ma vàng rực. Tất cả, một lúc nào đó, đã từng tồn tại, nhưng lại đang dần dần bị lãng quên. Bởi chính tôi. Như là tôi đang lặng lẽ nhìn một phần của mình dần dần bỏ mình mà đi, dần dần chết đi, mà không thể vươn tay níu kéo, làm gì được.

Và bạn ạ, cứ mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy sợ sợ và buồn buồn.