HomeBlog

avatar

Hieu Hoang

Software Enginner, Product

Đêm lạnh ở kí túc xá

09 January, 2018 - 2 min read

" Thôi, không sao." Tôi tự nhủ, như mọi khi. Vội quệt dòng nước mắt sống chảy ra tự khi nào, tôi hít mạnh rồi thở hắt một cái, khẽ cựa mình ngồi dậy nhưng rồi lại nhanh chóng buông người nằm xuống. Lưng tôi đau nhói. Cái chiếu mỏng đã sờn cũ, rách lỗ chỗ vài nơi hình như chẳng có tác dụng gì ngoài cách ly hơi đất từ chiếc giường nền gạch lạnh buốt. Nói là giường nhưng đấy chỉ là hơn hai mét vuông được xây cao lên so với nền nhà, giống những cái bục giảng trong lớp học. Tôi rất thường hay vấp 'cái bục giảng' này vào những đêm say xỉn, giống đêm qua. Hôm nay có tiết ở giảng đường, nhưng tôi đã không còn sức để nhếch nhác mò đến vào giữa buổi như mọi khi, cũng chẳng còn thời gian nữa vì đã quá trưa. Nắng trưa gay gắt khó khăn len lỏi vào căn phòng qua khoảng trống giữa hai lớp màn cửa, những hạt bụi trắng xóa bay lơ lửng trong luồng sáng ấy như những con nhuyễn thể bé tí giữa đại dương mênh mông. Số ánh sáng ít ỏi ấy vơi bớt đi phần nào mùi ẩm mốc của căn phòng, và cả không khí ảm đạm của nó. Tôi hé mắt hờ hững nhìn đàn nhuyễn thể bụi. Miệng đắng nghét, tôi với tay lấy chai Coca (đã không còn đựng Coca từ rất lâu) rồi tu ừng ực, nước tràn vào mũi tôi, rồi cổ, lan ra khắp mặt. Tôi giật mình ngồi dậy, thở hổn hển, rồi ngồi khóc ngon lành như một đứa trẻ. Áo tôi ướt đẫm, cái đệm rách cũng thế.


Tôi dựa người vào ban công, khẽ rên lên 1 tiếng vì chạm vào cái tường lạnh buốt.

Bên dưới dãy nhà kia, con hẻm leo lắt những ánh đèn hắt ra từ những căn nhà dọc 2 bên.

09/01/2018 Sáng sớm, KTX Khu A Đại học Quốc gia TPHCM.