HomeBlog

avatar

Hieu Hoang

Software Enginner, Product

Còn ai gửi cho ai

20 July, 2019 - 5 min read

Sắp sửa gần 10 giờ tối. Nhanh chân đi về phòng nhanh để khỏi phải mở khóa cái cổng chết tiệt. Vội vã nhìn qua cổng của một căn nhà ngay cái hẻm đi vào khu trọ nhà tôi. Một cái hòm thư được gắn trên cao, nằm dưới cái mái cổng. Nó có vẻ cũ kĩ. Bỗng nhiên nhớ về lần cuối mình viết thư.

À, gần đây tôi không có thư. Hòm thư của tôi thường trống rỗng, đầy bụi bám kín vào. Khi còn nhỏ, tôi rất thích viết thư. Không phải là tôi thích sến súa, mà chỉ là tôi tò mò xem người ta viết gì ở trong đó mà thôi. Những ngày đầu cấp 2, tôi rủ thằng cháu họ (chả hiểu chú cháu kiểu gì mà lại cùng tuổi) chơi trò viết thư. Hai chú cháu đi kiếm những mảnh bìa, cắt xé và dán keo lại thành 1 cái hộp nhỏ, chừ 1 cái lỗ dẹt ngang nhỏ để có thể nhét một mảnh giấy vào trong. Nhà tôi hồi kia có cái cống nước ở ngay sát cái đường làng. Cái hồi đường còn là đất đỏ, tôi nhét cái hộp xuống dưới cống, thằng cháu tôi thì nó lại nhét ở dưới cái máng dẫn nước. Thế là hai chú cháu lâu lâu lại viết thư tay, lần thì rủ đi chơi, lúc thì đi nhổ cỏ để chơi đá “gà cồ", lúc thì đi đánh khăng. Nhớ hồi đó tôi rất thích gửi thư. Tôi đi thang thang dọc đường để tìm cái bưu điện xã Hoa Thủy. Nhìn cái hòm thư cũ kĩ như đã không có người để thứ gì vào trong vài năm, tôi thắc mắc liệu cái thư mình gửi vào có đi tới đích được không? Mãi sau mới biết là nó không ai gửi thư ở bưu điện xã mình cả.

Hồi đó, tôi hay qua nhà hàng xóm. Nhà bên có 3 người con, 1 anh đi học ở Đà Nẵng. Tôi thường qua đó để đợi mấy lá thư từ anh kia gửi về, chăm chú đọc xem anh có gửi cái bộ máy vi tính về không. Những lá thư lúc nào cũng kết thúc bằng dòng chữ bất di bất dịch “ Cuối thư không có gì hơn chúc ba mẹ mạnh khỏe". Mấy năm sau, tui bất quá cũng chỉ viết lèo tèo mấy lá thư UPU gửi các chú bộ đội chắc tay súng canh giữ ngoài kia, gửi những bạn Cu-ba hay bạn Lào, hay là bạn thân là Nam, những người tôi hoặc tưởng tượng ra hoặc chẳng hề biết Cu-ba hay Lào đấy là đâu. Phải đến khi lên đại học, tôi thường mới hay hồi tưởng về những lá thư. Tôi chuyển từ Quảng Bình vào Sài Gòn, có lần đi cà phê, bạn tôi hí hoáy kể cho tôi nghe chuyện tình yêu, cuộc sống từ Hóc Môn, hay chuyện tuyển người làm thêm, hay là những lần rủ kèo chơi game, hay những lần khuyên nhủ tôi tập đi xe máy, hay những lần chỉ tôi cách tán gái. Tôi hỏi gì bạn tôi cũng trả lời, kể chuyện đi chơi, chuyện đi làm thêm. Bạn tôi nói “ mày đừng lo, hồi kia tao cũng như mày thôi , không có gì phải tự ti hết.“. Có thời gian tụi tôi hay đi cà phê, tôi đi từ Thủ Đức lên Hóc Môn, ngồi trên xe buýt, thấy nhà nhà thường có một hòm thư gắn trước cửa, làm tôi nhớ mãi về cái hộp giấy mà tôi đã làm hồi còn nhỏ.

Rồi có còn ai nhớ đến ai không? Rồi có còn ai viết thư cho ai không? Tôi cũng không biết nữa. Tôi như tảng đá, như gốc cây, như đám ruộng ngang ở quê, ở một mình đã quen. Những người bạn từng “viết thư" cho tôi giờ đã có cuộc sống riêng, người thì đi làm, người đi học, người thì dành thời gian cho bạn gái, người vẫn còn lao đao lận đận, cùng lắm cũng chỉ thi thoảng đăng lên Facebook mà xuýt xoa. “Nếu chúng ta là kẻ không có tài chí lắm, không viết được điều gì to tát, thì cũng sẽ viết được những trang sách về những năm tháng ta sống, về những cay đắng và những niềm yêu thương đơn giản của con người.” Cái trò thư từ qua lại giữa bọn trẻ con chúng tôi từ những năm trước đã là cũ kĩ lạc hậu lắm rồi, còn nói gì đến những năm sau, rồi dăm mươi năm sau nữa. Người ta lại bảo xa mặt thì cách lòng. Nhưng mỗi lần về Sài Gòn, ngồi xe buýt trên đường Điện Biên Phủ, tôi vẫn nhớ lá thư gửi cái mã PIN của Google gửi về hồi tôi còn làm YouTube. Tôi cũng nhớ bạn tôi, nhớ chuyện bạn tôi bảo cái mặt tôi lầm lì, và câu bạn tôi nói buồn cười “mi đừng lo, tụi tau ai cũng nhớ mi.” Thật ra tôi có lo lắng gì lắm đâu. Tôi nghĩ, cuối cùng thì nhớ thì tốt mà không nhớ cũng không sao, viết thư thì tốt mà không viết cũng không sao, làm chuyện gì to tát thì tốt mà chỉ nghĩ những điều đơn giản cũng không sao. Không sao cả, miễn bình an là được. Còn như tôi ở đây – tôi ở đây mọi thứ vẫn thường.